Vợ của ta là quận chúa
Phan_51
xa lạ, còn thường thường nhường Cửu tỷ tìm hỏi cho ta nhà tốt. Ta nghĩ, ta cả đời này
có lẽ sẽ chẳng bao giờ được như ước nguyện.
Quận mã gia cùng quận chúa cảm tình rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng vẫn tranh
cãi nhỏ, nhưng quận mã gia mỗi lần đều không để ý mặt mũi, dùng hết mọi cách trước
mặt hạ nhân chúng ta dỗ dành quận chúa. Và cuối cùng mỗi lần như vậy, quận chúa
cũng đều tha thứ cho quận mã gia, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu. Điều này
càng khiến cho ta hiểu được, giữa quận chúa cùng quận mã gia không thể chấp nhận
được người thứ ba. Mà lão nương cũng đã d ặn dò, ân tình của quận mã gia chúng ta
phải báo, nhưng tuyệt đối không được trở thành gánh nặng. Từ đó, ta biết điều tránh
cơ hội chạm mặt cùng quận mã gia, chỉ mong ở quận mã phủ làm việc như một hạ
nhân bình thường.
Nhưng ta cũng biết.
Khi quận mã gia mỉm cười hì hì, bất cứ điều gì cũng không viết trên nét mặt,
đó là khi hắn muốn che giấu đi tâm tư không thể thừa nhận trong lòng. Ta vẫn luôn
- 853 -
nhớ rõ, quận mã gia chính là người trong đêm khuya đứng ở góc rẽ khóc hệt như tiểu
hài tử kia.
Mà hết thảy những điều này quận chúa có biết? Nàng có hiểu rõ không? Nàng
có từng vỗ về làm yên lòng của quận mã gia?
Có lẽ ta vĩnh viễn cũng không biết được, cũng không có tư cách gì.
Sau khi được phái đến biên cương, Tề tướng quân rốt cuộc trở lại. Mà trong
kinh thành, những lời đồn thổi về quận mã gia lại từ đó bỗng nhiên xuất hiện.
Nói những lời này phần đồng đều là tử đệ phú gia*, ở kỹ viện, ở quán trà, hay
khi rãnh rỗi đều lấy ra để trêu chọc. (*: con cháu nhà giàu)
"Cái tên giang hồ lang trung kia vốn chẳng hề xứng với Tấn Ngưng quận
chúa", "Chẳng qua là một tên tiểu bạch kiểm cơm nhão mà thôi", "Tấn Ngưng quận
chúa đúng là đóa hoa đẹp cắm bãi phân trâu"... Còn vô số những điều khiến người ta
không đành lòng nghe nữa.
Nhưng những hạ nhân trong phủ cùng với người nghèo trong kinh thành đối
với quận mã gia lại càng thêm tán thưởng, có lẽ bởi vì ân huệ của quận mã gia, lại
cũng có lẽ bởi họ giống như ta đều hiểu rõ nhân cách quận mã, đều âm thầm cảm thấy
bất bình thay. Chính là, quận mã gia lại tựa như chẳng hề để ý, vẫn như trước mỗi
ngày đến cửa giúp người xem chẩn, vẫn như trước thường đưa quận chúa du ngoạn
khắp thành, vẫn như trước cười đối với từng người đi qua trước mặt.
Nhưng càng như vậy, ta lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Cảm giác đằng sau
khuôn mặt tươi cười vô ưu đó, đang chôn giấu nỗi buồn thống khổ đến lệ rơi đầy.
- 854 -
Chính là, ta lại chẳng thể làm được cho hắn điều gì.
Từ sau khi quận mã gia hai lần té xỉu, Tề tướng quân đến phủ tìm quận chúa
càng nhiều. Tuy không biết hai chuyện này liệu có gì liên hệ, nhưng Tề tướng quân
càng thường xuyên đến bái phỏng, khiến lời đồn trong thành lại càng mạnh mẽ hơn, gì
mà "Tề tướng quân mới là chân mệnh thiên tử của Tấn Ngưng quận chúa", "Giang hồ
lang trung kia chỉ là kẻ hỗn đản hoành đao đoạt ái*" ,"Tấn Ngưng quận chúa cuối
cùng sẽ hồi tâm chuyển ý"... Toàn là những lời nhàn thoại nghe thật buồn cười. Nhưng
quận mã gia vẫn như cũ chẳng buồn để ý, đối với tất cả chuyện đó chỉ là mỉm cười.
(*:cướp đoạt người yêu)
Nhưng, gần đây hắn có điểm kỳ quái.
Chạng vạng hôm đó, ta nhìn thấy quận mã gia một mình ngẩn người ngồi
trong lương đình hậu viện.
Trong hậu viện ngoại trừ quận mã gia chẳng còn có ai, không kềm nén được
trong lòng hiếu kỳ, cùng với xúc động muốn đến gần bên quận mã, ta bước tới gần hô
hắn.
"Phùng cô nương?" Hắn quay đầu, sau khi thấy ta tựa hồ có chút kinh ngạc.
"Quận mã gia, chỉ mình ngài sao?" Ta cười hỏi.
Hắn gật gật đầu, một bên tiếp đón ta ngồi xuống, một bên nói: "Gần đây rất ít
thấy ngươi... Vừa qua sống có quen không? Phùng lão thái thân thể thế nào?"
- 855 -
"Sống ở đây rất tốt, làm phiền đến ngài, thân mình nương ta bây giờ khỏe
lắm." Ta vội nói, trong lòng âm thầm cảm thấy cao hứng vì hắn băn khoăn đến ta.
"Cái này phải cảm tạ quận chúa." Hắn cười nói, "Lúc trước, chính là nàng nói
muốn cho các ngươi ở lại trong phủ."
Ta cố ý làm bộ như lơ đãng hỏi: "Quận chúa nàng... Hiện giờ ở đâu?"
"Nàng a…" Quận mã gia lại mỉm cười, "Nàng ở trong phòng cùng Tề tướng
quân tán gẫu."
Ta nhịn không được nói: "Tề tướng quân lại tới nữa?"
Quận mã gia khó hiểu nhìn ta.
"Ta, ta là nói…" Ta khó khăn giải thích, "Tại sao ngài không bồi ở bên quận
chúa?"
Quận mã gia cười cười: "Bọn hắn nhiều năm chưa gặp, bây giờ ít có dịp được
gặp nhau, ta cần gì phải xen vào? Huống chi, những cái như thi từ ca phú, lang trung
ta đây có thể nói được mấy câu chứ?"
"Thế nhưng cứ như vậy..." Ta lớn mật nói ra lời trong lòng, "…Không tốt lắm
đâu?"
"Không tốt lắm?" Quận mã gia sửng sốt.
- 856 -
"Để Tề tướng quân cùng quận chúa một mình..." Ta thở dài, nhẹ giọng hỏi,
"Quận mã gia, ngài có nghe nói đến những lời ở bên ngoài nói chuyện này chưa?"
Hắn tựa hồ không ngờ ta sẽ nói ra như vậy, hơn nửa ngày mới gật gật đầu:
"Ta... có nghe qua."
"Vậy vì sao ngài còn..."
"Không sao cả." Hắn cắt đứt câu hỏi của ta, cười nói, "Cái đó, ta một chút
cũng không để ý."
Ta không phản bác được gì.
Là bởi vì quá yêu quận chúa, nên mới không chút nào để ý những lời đồn đãi
đó sao? Hay bởi chỉ để ý đến tấm lòng quận chúa, nên mới không thèm quan tâm
chính mình bị coi là "Cứt trâu" "Hỗn đản"? Không được đến mọi người chúc phúc,
chẳng lẽ cũng không cảm thấy khó chịu sao? Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng
sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt quận mã gia, điều gì cũng không thể thốt lên lời.
Chính là, ta lại cảm thấy mình đang tức giận. Không biết đang giận cái gì, chỉ cảm
thấy quận mã gia như vậy khiến ta tức giận không thôi. Một chút lời đồn cũng không
để ý, hơn nữa khi Tề tướng quân đến tìm quận chúa, thậm chí còn trốn ra đây để
ngồi ngẩn người. Ủy khuất chính mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Ta nén không được lòng mình, lại mở miệng nói ra: "Ngài sẽ không ăn dấm
chua sao?"
Vẻ mặt quận mã gia lại nghi hoặc nhìn ta.
- 857 -
"Nhường quận chúa một mình cùng Tề tướng quân tán gẫu, ngài lại ngồi ở
chỗ này." Ta tiếp tục hỏi, "Chẳng lẽ ngài sẽ không ăn dấm chua* sao? Nếu ngài yêu
một người, chẳng lẽ sẽ không..."
"Sẽ." Quận mã gia đột nhiên nói.
Đáp án trực tiếp như vậy, khiến ta nhất thời không thốt được ra lời.
"Nhất định sẽ ghen." Hắn cười gãi gãi ót mình, "Trong lòng sẽ rất khó chịu."
"Vậy tại sao còn..."
"Phùng cô nương." Quận mã gia lại nói, khóe miệng mang theo hơi hơi ý cười,
"Ta cảm thấy mình... Thật sự rất kỳ quái."
"... Kỳ quái?" Ta không rõ quận mã gia muốn nói điều gì.
"Ta không biết việc ta làm hiện giờ là đúng hay sai, nhưng..." Hắn nhìn ta,
chậm rãi nói, "Giống như không còn cách khác... Thật sự không còn. Có đôi khi ta sẽ
cảm thấy... Mình là một kẻ dư thừa." Quận mã gia nhíu mày, giống như là đang tự hỏi,
"Vì sao ta lại xuất hiện chứ? Nếu ta không xuất hiện, mọi việc có phải sẽ trở nên dễ
dàng hay không? Người khiến mọi việc rối loạn như vậy, kỳ thật lại chính là ta? Còn
ta thì luôn ở đây oán trời trách đất..."
"Quận mã gia, cái gì gọi là ngài không nên xuất hiện?" Ta nhịn không được
nói, "Ta chỉ biết nếu ngài không xuất hiện, ta cùng lão nương đã sớm không sống
được đến bây giờ."
- 858 -
"Giống như dù làm thế nào, cũng đều khiến người ta không muốn thương tổn
lại đau lòng nhất…" Quận mã gia lại không chút nào để ý đến điều ta nói, vẫn nghiêm
túc thuyết, "Rốt cuộc ta phải làm sao đây, mới có được kết quả tốt nhất? Ta thậm chí…
vô dụng đến nước này... Thật đáng buồn cười." Nói rồi, quận mã gia tự giễu cười cười.
Nhìn vẻ mặt của quận mã gia lúc này, không hiểu vì sao trong lòng ta chợt
cảm thấy bi thương, tựa như là đêm hôm đó, khi nhìn thấy quận mã gia đau đớn trong
lòng.
"Thực xin lỗi." Quận mã gia bỗng nhiên cười cười, "Ta nhịn không được, đối
với ngươi nói những lời kỳ quái."
"Nếu ngài có tâm sự gì…" Ta vội nói, "Quận mã gia, ngài có thể cùng ta tán
gẫu, ta sẽ giữ bí mật, ta..."
"Cảm ơn." Hắn nói xong rồi đứng dậy, "Ta thấy, ta phải trở về thư phòng xem
thư, luôn ngồi ở đây ngẩn người, sẽ bị quận chúa mắng."
Phải đi sao?
"Nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc tìm ta cùng quận chúa." Trên khuôn mặt
quận mã gia lại đã khôi phục nét mặt vô ưu thông thường, "Ngươi cứ ngồi thêm lát đi,
hôm nay trời chiều rất đẹp." Nói rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, ta không nói lên được gì.
Rốt cục ngươi đã chất chứa bao nhiêu tâm sự, mới khiến mình thống khổ đến
tình trạng này?
- 859 -
(*: Lịch sử TQ xưa có kể về việc một Tể tướng có tính sợ vợ, đến nỗi không dám nạp thiếp.
Sau này vua vui hứng ban cho Tể tướng hai mỹ nữ trong buổi tiệc rượu, khi mang về nhà thì phu nhân
Tể tướng ghen lồng lộn đuổi hai người này đi, Tể tướng không dám đuổi vì sợ tội khi quân. Nhưng vợ
đòi chết đi sống lại đành đuổi đi, hôm sau vua nghe tin gọi cả hai vào triều, nói với phu nhân Tể
tướng nếu không nhận mỹ nữ thì phải uống rượu độc vua ban. Phu nhân Tể tướng nghĩ mình đã già
nhạt phai nhan sắc, lấy thiếp về thì chính mình cũng bị ghẻ lạnh thôi, nên lấy rượu độc uống một hơi
cạn sạch. Tể tướng thấy vậy khóc lóc quỳ xuống xin tha cho vợ, cả triều lúc đó cười ầm lên. Khi đó
nói rượu vua ban thực chất chỉ là dấm chua, kể từ đó khi nói về ghen người ta nói đến là ăn dấm
chua. )
【 107 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Quả nhiên, giữa quận mã gia cùng quận chúa có điều gì đó khác thường.
Ngày Tề tướng quân đến quý phủ tìm quận chúa, quận mã gia cùng quận chúa
đã nói chuyện phía bên ngoài đại sảnh, và ta nghe được rất rõ ràng. Từ thư, một năm...
Nội tâm ta vốn không yên tĩnh sau khi nghe những từ này lại càng mãnh liệt. Và lúc
quận mã gia lần thứ hai ngất đi, người lo lắng nhất vẫn không ai khác ngoài quận chúa.
Ta không biết liệu Tề tướng quân có nghe được những điều đó hay không, nhưng kể từ
sau ngày đó, số lần hắn đến quận mã phủ lại càng nhiều. Số lần quận chúa cùng Tề
tướng quân một mình gặp mặt cũng càng tăng thêm, và ta cảm thấy, tất cả những điều
này kỳ thật đều là quận mã gia cố ý an bài.
Mỗi lần Tề tướng quân tìmđến quận chúa, quận mã gia đều cũng lấy cớ rời đi.
Có đôi khi quận chúa sẽ giữ hắn lại, có khi nàng sẽ cau mày với quận mã gia thì thầm
vài câu, nhưng cuối cùng, quận mã gia cũng đều ly khai —— Tất cả mọi lần. Sau đó,
- 860 -
chỉ còn lại nha hoàn thiếp thân như ta, bất đắc dĩ phải đứng phía sau quận chúa, lắng
nghe Tề tướng quân không ngừng tìm đề tài cùng nàng trò chuyện. Quận chúa đôi khi
cũng sẽ ứng hoà vài câu, đôi khi lại sẽ lắng nghe chuyên chú, nhưng quận chúa bây
giờ so với nàng nhiều năm trước, vô luận là chủ đề nói chuyện hay diễn cảm, đều là
câu nệ rất nhiều.
Ngoại trừ việc có Tề tướng quân can dự, cuộc sống của quận chúa cùng quận
mã gia dường như chẳng thay đổi gì. Quận chúa như cũ mỗi ngày vẫn vì quận mã gia
xuống bếp làm cơm, còn quận mã gia vẫn là mỗi ngày thay người xem chẩn... Càng
gió yên sóng lặng như vậy, ta càng cảm thấy sắp có bão táp đến gần.
Hôm nay, quận chúa lại đang ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm tối.
"Nguyệt Nhi." Quận chúa hướng ta vẫy tay, ý bảo hãy đến gần nàng, "Ngươi
lại đây thay ta nếm thử, xem canh này có mặn hay không?"
"Dạ." Ta vội đến gần.
"Quận chúa, ta thấy hương vị vừa vặn rất ngon." Sau khi nếm thử một thìa, ta
liền nói. Gần đây trù nghệ của quận chúa lại càng tiến bộ, không còn cần đến Tiểu
Thúy cô nương ở bên chỉ đạo, thậm chí chính nàng lại có thể sáng tạo ra mấy món
thức ăn.
"Ta thấy, vẫn là cần phải nhạt hơn một chút." Quận chúa nhíu mày, "Nhược
Hề thích ăn đồ nhạt, không thể quá hàm (mặn)."
Ai, lại là quận mã gia —— Trong lòng ta âm thầm thở dài.
- 861 -
"Quận chúa." Ta không nén được cất lời hỏi, "Ngài cùng quận mã gia..." Lời
đến bên miệng lại vô pháp thốt ra.
"Làm sao?" Quận chúa đưa mắt nhìn ta, sau đó cúi đầu tiếp tục nêm thêm gia
vị vào nồi.
"Ta biết là không nên hỏi, nhưng…" Ta cắn chặt răng, nói, "Giữa ngài và quận
mã gia, thật sự không có việc gì chứ?"
Động tác trên tay quận chúa dừng lại, nàng dường như hơi chút sửng sờ, rồi
lại cười nói: "Đương nhiên không có việc gì. Tại sao...Ngươi hỏi cái này?" Nói rồi,
nàng lại ngẩng đầu nhìn ta.
"Ta chỉ là... Cảm thấy..." Ta thở dài, "Mấy ngày trước quận mã gia có đến tìm
ta."
"Hắn tới tìm ngươi?" Quận chúa nghe xong, vội xoay người nhìn lại.
"Quận chúa ngài chớ khẩn trương." Ta vội nói, trong lòng âm thầm hối hận vì
đã nói là điều này, "Không phải là đại sự gì."
"Hắn tìm ngươi làm gì?" Quận chúa không để tâm đến điều ta nói, lại hỏi.
Nhìn nét mặt nghiêm túc của quận chúa, ta cảm thấy có chút sợ hãi: "Quận mã
chỉ hỏi ta một chuyện..."
Quận chúa lại thúc giục: "Chuyện gì?"
- 862 -
"Quận mã gia hỏi ta, Tề tướng quân là một người như thế nào." Ta nhỏ giọng
nói.
Quả nhiên, biểu tình trên mặt quận chúa đột nhiên đình trệ, nàng há miệng thở
dốc, tiếp tục hỏi: "... Chỉ hỏi như vậy?"
"Hắn..." Ta cảm thấy chuyện này hẳn là quan trọng, không muốn tiếp tục dối
gạt quận chúa, liền cắn răng nói, "Quận mã gia còn hỏi, Tề tướng quân có phải thích
quận chúa hay không."
Quận chúa sắc mặt phi thường cứng nhắc, nhưng tựa như nàng đang cố gượng
chống, rồi cười cười: "Nhược Hề... Hắn thật là ưa thích hỏi."
"Quận chúa." Ta lo lắng nói, "Không hiểu tại sao, ta cảm thấy quận mã gia có
điểm kỳ quái, sau khi hỏi ta những vấn đề kia, chẳng phải gần đây Tề tướng quân
thường xuyên tới cửa tìm ngài sao? Thậm chí quận mã gia mỗi lần đều tránh, nhường
ngài cùng Tề tướng quân tán gẫu một mình, chẳng lẽ…Quận mã gia là muốn... Muốn
ly khai ngài..."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Quận chúa đột nhiên kích động, sắc mặt nàng
bỗng chốc trắng bệch, "Nhược Hề sẽ không rời khỏi ta, tuyệt đối sẽ không!"
Ta ý thức được mình nói sai rồi, vội xin quận chúa thứ lỗi: "Thực xin lỗi,
quận chúa! Ta, ta không phải cố ý nói những lời này, ta..."
Quận chúa quay đầu sang nơi khác, tiếp tục làm những công việc chưa xong,
nhưng có vẻ rất bối rối, trên miệng vẫn tiếp tục nói: "Sau này không được nói như thế
- 863 -
nữa. Ta và Nhược Hề không hề có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không ly khai ta, tuyệt
đối."
"Quận chúa, ta cũng không dám nữa." Ta vội cúi đầu nhận lỗi.
Đều tại ta lắm miệng, biết rõ người quận chúa quan tâm nhất là quận mã gia,
vậy mà vẫn còn nói những lời như vậy kích thích đến nàng. Lại còn muốn hỏi quận
chúa về chuyện "Từ thư" cùng "Một năm sau", ta thấy, hay là thôi đi.
Một lát sau, dường như quận chúa đã bình tĩnh l ại, động tác trên tay nàng
cũng thông thuận rất nhiều, vừa một bên đảo đồ ăn trên đĩa, nàng vừa cười nói: "Đêm
nay ta nấu cá mà Nhược Hề yêu nhất, hắn nhất định sẽ cao hứng." Nói rồi, nâng tay
lau lau mồ hôi trên trán.
Ta bước tới trước bưng chiếc đĩa lên, rồi lại nghe thấy quận chúa đang lầm
bầm: "Không biết hồi âm của phụ vương khi nào thì mới đến đây?"
"Tín của Vương gia?" Ta sửng sốt, nói, "Không phải đã sớm đưa tới rồi sao?"
Quận chúa quay đầu nhìn nhìn ta, cười nói: "Không phải, ta nói phong gần
đây nhất..."
"Vâng…" Ta kỳ quái nói, "Hôm trước mới đưa về tới, ngài không biết sao?"
Như thế nào mà quận chúa lại không biết chứ?
"Hôm trước mới đưa về? Đưa đến nơi nào sao?" Quận chúa hỏi.
- 864 -
"Trên tay quận mã gia a! Lần này Vương gia cho người đưa tín về có điểm kỳ
quái, dặn dò riêng là phải giao cho quận mã gia, nên sau khi ta nhận tín, liền trực
tiếp..." Chẳng chờ ta nói hết lời, chỉ thấy quận chúa loạn xạ cởi xuống trù bào (tạp dề)
trên người, điều gì cũng không để ý ly khai phòng bếp.
Ta bưng chiếc đĩa ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đây rốt cuộc là... xảy ra
chuyện gì?!
【 108 】
Chỉ còn hai ngày nữa, là sinh nhật quận chúa.
Hẳn ta nên chuẩn bị chút gì thật hảo... Hoa quế cao? Bây giờ hầu như mỗi
ngày ta đều làm hoa quế cao cấp quận chúa ăn, đã hoàn toàn không còn tác dụng
mang đến cho nàng kinh hỉ. Hoa quế cao đặc biệt lớn? Ách... Chẳng lẽ ta muốn quận
chúa ăn bị bội thực sao? Vậy... Hoa quế cao đặc biệt nhỏ? Thành Nhược Hề, ngươi
thật sự đủ rồi đấy... Cầm trên tay cuốn y thuật thư, ta gục trên mặt bàn trầm tư suy
nghĩ. Vẫn chưa có cơm lót dạ dày, bụng ta thậm chí
bắt đầu kêu lên —— Tất cả những điều này đều bởi vì ta đang cật lực suy nghĩ,
liệu ngày sinh nhật nên làm gì cho quận chúa ăn. Di, vì sao ta lại chỉ luôn nghĩ đến
làm đồ ăn cho Tấn Ngưng nhỉ?
Cửa đột nhiên bị đẩy ra thật mạnh.Ta sợ tới mức cả người ngồi trên ghế cũng
bật thẳng lên, lập tức quay đầu nhìn ra hướng cửa, nguyên lai là quận chúa.
- 865 -
"Ngưng, Ngưng nhi…" Ta cười vỗ vỗ ngực, thuận tiện nhẹ nhỏm thở phào,
"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ai..."
Nhưng mặt quận chúa lại không có chút biểu tình, nhìn ta, thanh âm lạnh lùng
hỏi: "Tín của phụ vương đâu?"
Ta sửng sốt.
Quả nhiên, vẫn là biết được.
Ta cười cười giả bộ điềm tĩnh: "Tín của Vương gia? Còn chưa có đến mà?"
Mặc dù biết che giấu thế nào cũng là vô dụng, nhưng ta vẫn muốn liều chết giãy giụa
một lần.
Nét mặt quận chúa vẫn là như cũ không đổi, nàng hỏi: "Thành Nhược Hề,
ngươi còn muốn giấu giếm ta bao lâu?"
Nàng lại kêu toàn bộ tên ta. Quận chúa cùng sư phu thật giống nhau y
hệt, mỗi lần kêu đầy đủ tên ta đều chẳng phải là việc tốt. Mà gần đây, tên ta từ miệng
Tấn Ngưng lại được thốt ra càng nhiều, là bởi ta gần đây luôn chọc giận nàng sao, ta
đúng thật là không có tiền đồ.
"Giấu giiếm ngươi cái gì?" Ta một bên mặt dày mày dạn nói, một bên cười
đứng lên, chậm rãi đi đến bên giá sách, muốn đem thư cất lại.
Lại không nghĩ, quận chúa đã bước nhanh tới bên cạnh, túm lấy quyển sách
dùng sức ném lên mặt đất.
- 866 -
"Đừng như vậy." Ta vội ngồi xuống nhặt quyển thư lên, thở dài nói, "Sách này
rất quý, cả nước có lẽ cũng chỉ có một quyển như vậy..."
"Vậy còn ta." Tấn Ngưng đứng ở bên cạnh, thanh âm nàng lạnh lùng, "Trong
mắt ngươi, ta tính là gì?"
Ta quay đầu, nhìn nhìn khuôn mặt Tấn Ngưng. Nàng lúc này lông mi cau chặt,
cặp môi mỏng mím đến sít sao, tựa như đang cố liều mạng áp chế cơn giận dữ của
mình. Ta vẫn giả bộ như chẳng quan tâm, tự nhiên đem thư nhét vào giá sách, cười
cười nói với nàng: "Trong mắt ta, ngươi là trân quý nhất, có lẽ cả nước cũng chỉ có
một người... Không đúng, là nhất định." Nói rồi, cảm giác lời mình nói thật là vô lại,
vì thế bất giác bật cười.
Quả nhiên, mỗi lần trong tình cảnh này mà ta không nhịn được nói giỡn, Tấn
Ngưng sẽ lại càng tức giận hơn. Nàng bắt đầu có điểm kích động, đưa tay lên gắt gao
nắm chặt cánh tay ta: "Cho nên ngươi liền đối với ta như vậy? Việc gì cũng đều gạt ta,
việc gì cũng không cùng ta nói?"
"Ngưng nhi..." Ta thở dài.
"Tín của phụ vương đâu?" Tấn Ngưng lại kéo thoại đề quay về.
Ta ngậm chặt miệng, không nói ra một lời nào.
"Đừng nói với ta rằng ngươi lại đem nó xé, giống như xé bức từ thư kia." Tấn
Ngưng lạnh lùng thốt. Không biết tại vì sao, nhưng quận chúa khi tức giận trong mắt
ta vẫn đẹp như thế. Giống như một khối băng trong suốt, có từng hồi khói lạnh bao
quanh, khiến người ta muốn đến gần cũng cảm thấy e ngại.
- 867 -
"Vương gia cũng không nói gì." Ta cười nói, bắt đầu tùy tiện loạn bài, "Vẫn
giống như bình thường, chỉ nói là thân thể cũng không tệ lắm, thực chờ mong được
gặp lại ngươi..."
Quận chúa cắt đứt ta, nói: "Tín đâu." Hoàn toàn là khẩu khí ra lệnh, thể hiện
nàng không cần nghe ta thuật lại, trực tiếp lấy tín đưa ra được rồi.
Ta mặt dày mày dạn: "Đây là tín Vương gia đặc biệt viết cấp cho ta, không
phải viết cho ngươi..."
"Tín đâu." Tấn Ngưng lại không nhanh không chậm nói.
Ngươi, ngươi căn bản là không có nghe ta nói mà.
"Ngưng nhi, ngươi xem tín rồi thì thế nào chứ?" Ta nhíu mày, vẫn sống chết
chống cự lại.
"Phụ vương nói cái gì?" Tấn Ngưng càng siết tay ta thêm chặt, ngữ khí vừa
nãy lạnh lẽo như băng giờ chuyển đã chuyển thành van xin mềm mỏng, "Nhược Hề,
nói cho ta biết được không?"
Ta chẳng còn sức lực để có thể tiếp tục che giấu.
Mệt mỏi quá.
"Hắn đã biết chuyện ta là nữ nhi." Ta cười chậm rãi nói, tựa như đang kể một
- 868 -
câu truyện cười, "Một tháng trước sư phụ đã viết thư nói cho Vương gia chuyện này.
Vương gia nói, tất thảy những gì ngươi nói với hắn, hãy xem là vui đùa đi."
Tấn Ngưng sững sờ nhìn ta, tựa như hoàn toàn không hiểu ta đang nói gì.
Ta thở dài: "Ngưng nhi, Vương gia cũng là vì tốt cho ngươi..."
"Như thế nào lại là vui đùa?" Quận chúa nhìn ta, nhẹ giọng nói, "Ta đã thật
tâm như vậy... Như thế nào chỉ là vui đùa?"
Ta cúi đầu, không biết mình nên nói gì.
"Phụ vương nhất định không chỉ có nói điều đó…" Quận chúa bỗng nhiên lại
kích động hơn, thanh âm nàng run rẩy nói, "Đem thư cho ta xem, Nhược Hề, cho ta
xem phụ vương đã nói điều gì..."
"Ngưng nhi..." Ta nhíu nhíu mày.
Quả nhiên đúng như sở liệu, quận chúa sẽ không dễ dàng buông tha cho lá thư
này. Một năm nay, ta đã hiểu rõ tính cách Tấn Ngưng, tuy bề ngoài nàng nhìn như nhu
nhược, nhưng một khi là đã quyết định gì, lại sẽ kiên trì đến cùng. Quận chúa như vậy,
rốt cuộc là nàng tùy hứng, hay là quật cường đây?
"Nhược Hề, lấy thư ra cho ta xem được không?" Hai mắt quận chúa bắt đầu
đỏ bừng, nàng cười nói, "Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?
Ngươi không nên cứ như vậy, chuyện gì cũng đều che giấu, ta không cần ngươi bảo
hộ ta như vậy... Ngươi làm vậy, ta sẽ thực đau lòng. Lấy thư ra cho ta xem, có được
hay không?..." Vừa thốt hết lời cuối cùng, nàng đã khóc không thành tiếng.
- 869 -
Ta ôm chầm lấy quận chúa, đem nàng siết chặt vào lòng, cảm nhận thân mình
nàng bởi vì khóc mà trở nên run rẩy, lời nào cũng không thể thốt ra.
"Phụ vương... Không, không thể... đối với ta như vậy…" Tấn Ngưng cũng
vươn tay ôm sát lấy ta, đầu gối lên vai nghẹn ngào nói, "Ta chỉ là muốn, muốn cùng...
Cùng ngươi một chỗ mà thôi... Ta, ta không phải là vui đùa, ta là…là chân thật..."
Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, chịu đựng đau nhức trong lòng, thấp giọng
nói: "Cho nên chúng ta phải hảo hảo quý trọng một tháng này, được không? Hai ngày
nữa là tới sinh nhật ngươi..."Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian